Hỡi linh hồn đau khổ, hỡi Bạn, Bạn còn nhớ câu chuyện người mù từ mới sinh đã chép trong Kinh thánh. Một hôm, trong khi đi đường, Chúa và các tông đồ gặp một thiếu niên mù từ khi mới sinh. Các tông đồ thưa Chúa: “Thưa Thầy, người này mù từ khi mới sinh, tại lỗi nó, hay tại lỗi cha mẹ nó?”. Chúa phán: “Không phải tại lỗi ai, nhưng để làm sáng danh Chúa”. Rồi Chúa chữa em khỏi mù. (16) Chuyện ấy nhắc nhủ ta rằng: Ở đời có những việc bề ngoài rất khó hiểu, người ta tìm cách giải nghĩa, mỗi người một cách, tùy theo học lực, trí tuệ, tùy theo giáo dục, tâm tình, tùy theo thành kiến của mình. Nhiều khi người ta đổ tại vật này, tại người khác. Nhưng biết bao nhiêu lúc người ta lầm: những lý lẽ người ta viện ra để bênh vực ý kiến của mình đều không có nền tảng, có khi trái sự thực. Công việc Chúa làm, nhiều khi rất bí nhiệm, chúng ta trí thấp hèn, không sao cắt nghĩa nổi. Mà chính Chúa cũng không cho ta hiểu, trước ngày Chúa đã định. Đến khi Chúa đã cho chúng ta hiểu và khi đã mở mắt ra, chúng ta mới nhận thấy rằng: những điều mà trước đây chúng ta đoán, hoặc đã cho là đúng, đều sai sự thật cả. Bạn xét lại đời Bạn xem, biết bao lần Bạn đoán một đàng mà công việc đã xảy ra một nẻo. Vậy, Bạn thân mến, những sự đau khổ Chúa để Bạn chịu cũng thế… Trên kia, tôi đã nói, chính vì tội tổ tông và tội riêng Bạn. Nhưng nhiều lần, không phải tại lỗi Bạn, mà chỉ vì sáng danh Chúa. Bạn ngạc nhiên: Bạn chịu khó thế này thế kia, sao lại làm sáng danh Chúa? Chẳng hạn Bạn nói: “Nếu cha mẹ tôi, chị em họ hàng tôi đi Đạo cả, hoặc giữ Đạo sốt sắng, tử tế, siêng năng đọc kinh cầu nguyện, có phải sáng danh Chúa hơn không? Bây giờ Chúa để họ còn chưa nhận biết Chúa… hoặc khô khan, hoặc sống trong tội lỗi, thì hàng ngày họ có thể làm biết bao điều phiền lòng Chúa… và chính tôi có lần đã muốn kêu trách Chúa, hoặc đã kêu trách Chúa thật… thì làm sáng danh Chúa sao được?” Tôi nói một ví dụ. Khi Bạn ốm đau, Bạn phải dùng thuốc đắng, Bạn phải để cho người ta mổ, người ta đốt những chỗ có vết thương và chính cha mẹ cũng bắt buộc Bạn chịu. Cha mẹ đứng nhìn cũng đau đớn lắm, đau đớn đến chảy nước mắt ra được, và có khi cha mẹ, nhất là người mẹ muốn chịu thay cho con, nhưng cha mẹ đành cắn răng nhìn con đau khổ, hoặc nghe lời con trách móc, la rầy… Nhưng cha mẹ đành thế, không phải vì ghét con, cũng không phải vì ghét mình, mà chính vì yêu con, chính vì biết lo cho mình. Vì một khi con cái đã khỏi bệnh, thì những sự đau phiền cha mẹ và con cái chịu đều tiêu tan hết, và những sự đau đớn của con cái, lại là căn cớ cho cha mẹ vui mừng, con cái sẽ thêm lòng yêu mến cha mẹ, đã vui lòng chịu hy sinh đau đớn vì mình. Vậy Bạn, Chúa để Bạn phải đau đớn cực lòng, có khi không phải lỗi tại Bạn, không phải vì Chúa vui khi Bạn khổ, nhưng Chúa đành như thế để rồi đây khi Bạn đã được như lòng sở nguyện, Bạn càng được vui mừng và càng mến Chúa hơn. Vậy nếu Bạn chịu khó cho nên, thì Bạn làm sáng danh Chúa nhiều lắm, vì Bạn tỏ mình biết vâng theo thánh ý Chúa, Bạn biết bỏ mình, và hy sinh; chính những cái ấy, là những cái làm vui lòng Chúa, hơn những việc đạo đức người ta làm cách khô khan nguội lạnh, hoặc hơn chính việc cha mẹ, họ hàng anh em Bạn đi Đạo, hoặc ăn năn trở lại ngay lúc này, nhưng Bạn lại mất dịp làm sáng danh Chúa, bởi sự Bạn biết bỏ mình vâng theo Thánh ý Chúa. Nếu Bạn hiểu rõ điều ấy, thì Bạn sẽ không ngạc nhiên, sao Chúa lại để Bạn chịu khổ như thế, sao Chúa lại để người thân yêu của Bạn làm phiền lòng Chúa. Một lời nói của người thân yêu làm Bạn vui lòng sung sướng hơn trăm nghìn câu truyện của những người ghẻ lạnh cùng Bạn, có phải không? Bạn hãy nhớ lại những khi Bạn được gần gũi những người thân yêu. Chắc Bạn còn nhớ lắm và những lời của những người ấy làm Bạn quên ăn quên ngủ, quên cả những lời của người khác làm mất lòng Bạn. Trái lại, những lời lạnh lùng Bạn được nghe hằng ngày của những khách qua đường, thì Bạn có nhớ đâu! Với Chúa cũng vậy, vì thương Bạn, vì thấy Bạn mến Chúa, vì muốn cho Bạn mến Chúa hơn, nên Chúa đã muốn dùng dịp đau đớn của Bạn, để Bạn có dịp nhớ Chúa, có dịp than thở cùng Chúa, có dịp tuân theo Thánh ý Chúa, và vì thế, làm Chúa sung sướng trong lòng. Bạn thân mến, bây giờ thì Bạn đã hiểu thêm được tí nào chưa? Bạn hãy cầu xin Chúa cho Bạn hiểu rõ những điều tôi muốn nói với Bạn. Bạn hãy suy cho thấm thía, thì hết những sự đau đớn của Bạn sẽ không làm cho Bạn buồn phiền nữa. Ôi, ước gì Bạn hiểu được, khi làm cho Chúa vui thỏa thì Bạn được sung sướng chừng nào, và đó là một hạnh phúc to tát chừng nào! Còn gì làm thỏa một linh hồn bằng thấy mình làm sáng danh Chúa, dù chỉ trong những việc rất nhỏ mọn. Bây giờ thì có lẽ Bạn chưa hiểu mấy, nhưng tôi hy vọng rồi đây, khi Bạn đã tiến xa trên đường nhân đức. Bạn sẽ càng hiểu, và khi ấy, Bạn sẽ cám ơn Chúa vì đã tìm dịp cho Bạn hiểu. Xin Chúa ban cho Bạn hiểu được điều tôi mới nói với Bạn. Sung sướng chừng nào, nếu từ nay Bạn vui lòng chịu khó vì Chúa, nếu từ nay Bạn không còn xin Chúa cất sự khó đi, mà chỉ xin Chúa giúp Bạn biết chịu khó. Tôi nói lại, điều tôi hết lòng mong ước lúc này là thấy Bạn vui lòng chịu đau khổ để đẹp lòng Chúa. Bạn nghĩ sao? Tôi mong ở Bạn một lời. (16) Gioan, 9, 1-8. Xin Bạn hãy đọc cả đoạn phúc âm này, linh động tươi tắn vào hạng nhất của Phúc âm
|